You have no alerts.
    Header Background Image

    Web Novel

    Góc nhìn của Eiji

    Chúng tôi tiến đến cổng chính, sử dụng mái nhà và bãi đỗ xe đạp để tạo điểm mù từ các lớp học

    Như dự đoán, mọi người đều rất bận rộn vào ngày hôm nay, vì vậy mà không ai chú ý đến chúng tôi cả

    Chỉ còn cách 100 mét nữa từ bãi đỗ xe đạp đến cổng chính. Chúng tôi đã đi được tới tận đây mà không bị ai phát hiện nên chúng tôi đã an toàn. Ngay cả khi họ có nhìn thấy chúng tôi đi chăng nữa, cũng đã quá xa để họ đuổi theo chúng tôi

    Thật may mắn, cơn mưa nặng hạt trước đó giờ đã ngừng. Thay vào đó, mặt trời đã tỏa ánh nắng rực rỡ

    Thời điểm vàng là đây chứ đâu!

    “Đi thôi”

    “Nhưng mà, Senpai…. cổng chính bị khóa rồi phải không? Làm thế nào để mở nó ra được đây?”

    Giọng Ichijo-san có vẻ hơi lo lắng

    “Được rồi, leo lên đi”

    “Tôi đang mặc váy!”

    Cô ấy có vẻ ngạc nhiên trước những lời trêu chọc của tôi và lên giọng

    “Đùa thôi, tôi biết mà. Em thấy cánh cửa kim loại gần cổng chính không? Cái trông giống như cửa bếp ấy. Có thể mở nó ra từ bên trong, nhưng khi đóng lại, nó sẽ tự động khóa. Vậy nên sẽ không thể vào từ bên ngoài, nhưng có thể ra ngoài từ bên trong một cách dễ dàng”

    Việc ra khỏi trường đã là một bí mật được truyền từ đời này sang đời khác. Nhiều người dùng cửa này để ra ngoài, đặc biệt là để mua đồ ăn thức uống. Nếu bạn có bạn bè ở trong trường, họ có thể dễ dàng mở cửa cho bạn. Các giáo viên đều biết điều này, và họ sẽ bị mắng nếu làm điều đó một cách trắng trợn, nhưng trong một số trường hợp, họ vẫn sẽ bỏ qua

    “Làm sao anh biết được điều này?”

    Cô ấy thở dài, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Cô học sinh ưu tú này vẫn chưa quen với những lời đồn đại và mẹo vặt cuộc sống như thế này

    “Lâu lâu như vậy cũng chẳng sao đâu, cô nàng học sinh gương mẫu à. Nào, đi thôi!”

    Không biết có phải do thói quen của tôi khi ở bên Miyuki không, tôi vô thức nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy nói “ohh…”, nhưng rồi cũng siết chặt tay tôi. Tôi vô cùng vui mừng trước phản ứng bất ngờ này

    “Sao em lại đỏ mặt thế? Đi nhanh nào”

    Tôi đỏ mặt, nhưng cô ấy cũng hơi đỏ mặt

    “Anh có thấy thoải mái khi nắm tay một cô gái mà anh vừa mới gặp mặt không?

    “Nói là anh không xấu hổ thì là nói dối…. Nhưng chẳng phải nam nữ nắm tay nhau trong những khoảnh khắc thế này là chuyện bình thường sao? Giống như trong phim truyền hình, điện ảnh, phim nước ngoài, vân vân.”

    Cô ấy có vẻ rất thích truyện cổ tích. Chúng ta có thể kết hợp giữa hư cấu và thực tế được không?

    “Được rồi, đi thôi!”

    “À mà, đây là lần đầu tiên em nắm tay một người đàn ông. Senpai, xin hãy chăm sóc em thật tốt nhé” (tl: bắt đầu từ đây đổi xưng hô sang “anh – em” nhé)

    Tôi cũng thấy xấu hổ khi thấy cô ấy đỏ mặt. Tôi nghĩ tôi không nên suy nghĩ nhiều về điều này

    “Bắt đầu!” Chúng tôi bắt đầu chạy với giọng nói đó

    “Này, các em đang làm gì thế?”

    Có lẽ đó là giọng nói của giáo viên thể dục trong phòng giáo viên. Chúng tôi chạy về phía trước mà không ngoảnh lại

    Chúng tôi chạy như thể để tạm biệt quá khứ


    Góc nhìn của giáo viên chủ nhiệm

    Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Aono trốn học từ xa

    “Em thật sự rất liều lĩnh đấy, em biết không?”

    Tôi lẩm bẩm, nói nhỏ để các học sinh không nghe thấy

    Tôi đã nhờ thầy phó hiệu trưởng và cô Mitsui, y tá của trường học để đi tìm Aono, và tôi mừng là em ấy vẫn an toàn. Thật lòng mà nói, tôi toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến tình huống xấu nhất

    Tôi tên là Takayanagi. Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 2B. Tôi cũng là giáo viên dạy môn Lịch sử Thế giới. Sự nghiệp giảng dạy của tôi đến nay là tròn 10 năm. Và bây giờ đây tôi đang phải đối mặt với vấn đề lớn nhất trong sự nghiệp của mình


    Tiết học buổi sáng đầu tiên của học kì hai. Như thường lệ, tôi nhìn xung quanh lớp và nhận thấy rằng chỉ có Aono là không có mặt. Hoặc là em ấy nghỉ học, hoặc là em ấy trốn tiết, chuyện thường thấy ở học sinh cuối kỳ nghỉ hè. Nghĩ rằng có thể là một trong hai trường hợp đó, tôi nhìn kĩ lại chỗ ngồi của em ấy và thấy rõ ràng có những nét vẽ nguệch ngoạc

    Khi tôi đến gần bàn học của em ấy và giả vờ điểm danh, tôi lờ mờ thấy chữ “Chết!” viết trên đó. Tôi hiểu ngay tình hình

    Đây là hành vi bắt nạt hoặc điều gì đó tương tự, và tôi biết rằng đã có rắc rối xảy ra

    “Có ai biết thông tin gì về Aono không?”

    Một học sinh trong lớp trả lời: “Cậu ấy cảm thấy không khỏe nên đã đến phòng y tế”

    Sau tiết học này tôi sẽ phải sang một lớp học khác. Khốn kiếp, tôi muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt

    “Được rồi, tôi sẽ đi kiểm tra, các em hãy đợi tôi một chút nhé”

    Khi tôi nhìn thấy vẻ mặt của Amada, người được cho là đang hẹn hò với Aono, khuôn mặt cô bé căng thẳng và đầy mồ hôi. Đó là biểu hiện của sự lo lắng hay là…

    Và rồi tôi gặp cô Mitsui, y tá của trường học ở hành lang bên ngoài phòng y tế. Đúng như tôi đoán, Aono đang hành động rất lạ. Tôi định hỏi cô ấy có chuyện gì, nhưng cô ấy chỉ nói: “Em ấy không khỏe, xin hãy để em ấy ngủ”

    Cô ấy nói: “Tôi sẽ lo liệu việc này”. Tôi tin lời cô ấy ngay lập tức và giải thích tình hình cho phó hiệu trưởng

    Phó hiệu trưởng buồn bã và lắc mái đầu bạc của mình

    “Đã đủ tệ khi mà hiệu trưởng không thể tham dự được cuộc họp của trường rồi. Hãy sắp xếp một cuộc họp ngay sau giờ học để giải quyết vấn đề này. Thầy Takayanagi, hãy hỏi học sinh để biết thêm thông tin chi tiết. Ngày nay, bất cứ điều gì cũng có thể lan truyền trên Internet. Nhất là trong kỳ nghỉ hè, chuyện gì cũng có thể xảy ra”

    Ông ấy trông có vẻ yếu đuối thế nhưng lại rất kiên định một cách đáng ngạc nhiên về chính sách, và điều đó giúp ích cho tôi rất nhiều


    Cuối cùng, cuộc thảo luận về việc bổ nhiệm các thành viên ban cán sự lớp và các ban chấm hành khác đã kết thúc. Đã đến lúc bắt tay vào công việc

    Tôi nói với giọng điệu và bầu không khí nặng nề hơn trước

    “Các cô các cậu biết hình phạt cho hành vi phá hoại tài sản phải không?”

    Cuộc chiến trường kỳ của tôi sắp bắt đầu

    You can support the author on

    Note
    error: Content is protected !!