You have no alerts.
    Header Background Image

    Web Novel

    Góc nhìn của Eiji

    Chúng tôi đã ra khỏi trường và đi bộ đến nhà tôi, cách đó mười phút đi bộ

    Cách không xa trường học, chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi một lúc để lấy lại sức lực

    “Ha-ha-ha, em ổn chứ?”

    “Vâng. Nhưng mà anh thấy đấy, thật sự rất khó để theo kịp một người đang chạy hết tốc lực”

    Cô ấy chậm rãi buông tay mà cô ấy đang nắm ra

    “Thật bất ngờ khi em theo kịp được anh đấy”

    Cô ấy rất thông minh và khỏe mạnh, như người ta thường nói. Tôi đã nghe nói rằng cô ấy đã được các câu lạc bộ mời tham gia, nhưng cô ấy đều từ chối. Thỉnh thoảng cô ấy cũng xin gia nhập đội của họ, điều này đã khiến cô ấy trở thành con át chủ bài của cả đội

    “Không, nhưng cảm ơn anh đã nói vậy nhé”

    Đồng phục của chúng tôi đang khô dần dưới ánh nắng. Thật tuyệt vời

    Và chúng tôi vô thức sửa lại mái tóc rối của nhau

    “Vậy thì chúng ta đi thôi”

    “Nhưng mà, Senpai. Anh trêu em hơi quá rồi đấy… Hoặc là anh không biết giải thích như thế nào, hoặc là anh cố tình. Em cũng không biết nữa”

    Cô ấy hơi phồng má và phàn nàn

    “Có lẽ là vế đầu tiên”

    Nói dối đấy. Cô ấy sẽ hiểu lầm nếu tôi chọn vế thứ hai

    “Anh nói dối”

    Tất nhiên là cô ấy không tin tôi

    Trên đường đi, chúng tôi cười đùa với nhau

    Vâng, sau tất cả những tiếng cười ấy, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến nơi. Chúng tôi trò chuyện với nhau như những người bạn thân thiết lâu năm. Có lẽ vì chúng tôi đã cùng nhau vượt qua ranh giới tử thần

    Bếp Aono

    Nhà của bố mẹ tôi và là một nhà hàng theo phong cách phương Tây

    Bố tôi là một đầu bếp. Ông ấy được đào tạo tại một khách sạn nổi tiếng và dành dụm đủ số tiền để mở một nhà hàng riêng ở khu vực này. Ông yêu mẹ tôi, người làm ở quầy lễ tân của khách sạn, và họ cùng nhau mở một nhà hàng theo phong cách phương Tây

    Bố tôi rất thích nấu các món ăn bình dân hơn là các món ăn sang trọng, và đặc sản của nhà hàng là các món ăn đơn giản như “cơm trứng ốp la”, “bánh mỳ kẹp thịt” và “thịt bò hầm”

    Trước khi qua đời vì bệnh tật, ông ấy đã truyền lại công thức bí truyền cho anh trai tôi, người đã tốt nghiệp trường dạy nấu ăn và hiện đang điều hành nhà hàng của gia đình chúng tôi. Mẹ tôi giúp anh ấy làm kế toán và phục vụ bàn

    “Con về nhà rồi ạ”

    Lúc đó vẫn chưa đến 12 giờ trưa nên nhà hàng vẫn chưa đông khách. Đây là khu vực tọa lạc của nhiều văn phòng nên buổi trưa khá đông đúc

    “Ồ, mừng con về nhà. Hôm nay con về sớm thế”

    Mẹ tôi chào đón tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Mọi người gọi mẹ là “cô gái áp phích” (tl: Bản Eng là “poster girl”, không biết là gì luôn nên dịch đúng nghĩa vậy, ai biết nghĩa của từ này là gì thì comment nhé) vì dù đã lớn tuổi nhưng mẹ vẫn trông rất trẻ. Mẹ trông như mới ngoài đôi mươi, chỉ bằng khoảng một nửa tuổi thật. Mẹ làm bồi bàn nên tóc mẹ ngắn và trang điểm nhẹ

    Tôi nghe thấy giọng anh trai tôi ở phía sau bếp

    “Em về sớm vì thấy không khỏe. Rồi một đàn em của em cũng về sớm, nên em mời cô ấy đi ăn trưa”

    “Ồ thật sao? Con trốn học à? Con cũng bắt đầu trốn học rồi đấy. Không sao đâu, quán cũng sắp đông rồi, nên con ra phía sau để nghỉ ngơi đi. À không, vì bình thường con không dẫn bạn đến đâu, nên để mẹ mời con một ly nhé”

    Có lẽ mẹ tôi đã hiểu tôi đang gặp chuyện gì. Mấy ngày nay tôi khá mệt mỏi, nên chắc mẹ đã tin tôi

    “Ichijo-san, không sao đâu”

    Tôi cất tiếng gọi cô ấy đang đợi bên ngoài. Rồi cô ấy bước vào, trông có vẻ hơi lo lắng

    “Rất vui được gặp bác. Cháu tên là Ai Ichijo, hậu bối của Aono-senpai. Senpai luôn giúp đỡ cháu ạ… Cháu xin lỗi cả nhà vì đã đến đây đột ngột như thế này”

    Tôi rất ấn tượng với phong cách nói chuyện trang trọng của cô ấy, cô ấy trông giống như một người khác vậy

    Anh trai tôi bước ra khỏi bếp để chào Ichijo-san, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, anh ấy im lặng không nói gì

    “Ôi trời, ôi trời…”

    Cả hai người họ chắc hẳn đều ngạc nhiên khi thấy tôi dẫn theo một cô gái xinh đẹp. Miyuki thì cũng xinh đấy, nhưng mà…. (tl: nhưng mà em này xinh hơn, nhỉ :D)

    “À, ừmmmm….”

    Ichijo-san cảm thấy lo lắng vì họ im lặng một lúc

    “Xin lỗi nhé, cô không ngờ rằng Eiji lại dẫn theo một cô bé xinh đẹp như thế này… Xin lỗi cháu vì chỗ này hơi bẩn nhé, cứ thoải mái và ăn bất cứ thứ gì cháu thích nhé!”


    Góc nhìn của Miyuki

    Hình phạt cho hành vi phá hoại tài sản sao? Lớp học trở nên hỗn loạn khi Sensei nhắc đến điều ấy

    “Tôi đã nói rõ rồi, những người thông minh tri thức như các cô các cậu hẳn là đã hiểu rồi. Đó là về bàn học của Aono”

    Cái tên Eiji được nói ra từ miệng của thầy giáo. Trái tim tôi bắt đầu đập loạn xa (tl: Có tật thì giật mình thôi)

    Thầy ấy đã biết được những gì rồi? Có thể thầy ấy đã biết được mọi chuyện rồi chăng….

    Tôi rất sợ hãi. Tôi đã nghe thấy tiếng sụp đổ của mọi thứ mà tôi đã xây dựng, mọi thứ đều sụp đổ rồi

    “Tôi vẫn không biết ai đã làm điều này. Nhưng ít nhất tôi biết đã có chuyện gì đó xảy ra nhờ nét chữ mờ nhạt trên bàn và tình trạng của Aono. Này, cái bàn học mà ai đó đã viết nguệch ngoạc là tài sản của trường. Đây là trường công lập, nên tôi nghĩ nó cũng là tài sản công, được mua bằng tiền thuế của cha mẹ các cô các cậu đấy. Các cô các cậu đã làm hỏng nó! Đó là một tội ác! Các cô các cậu đã học cấp hai rồi đúng không? Đó là một tội ác!”

    Tôi không trực tiếp tham gia vào việc viết bậy này, nhưng tôi vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh

    “Thủ phạm có thể nói: “Chỉ là sở thích nhất thời mà thôi” hoặc “Đó là lỗi của Aono”. Nhưng dù lý do là gì, không ai được phép viết những lời lẽ phỉ báng và bôi nhọ lên bàn học hay bàn làm việc của người khác. Làm sao có chuyện dọa giết người nổi tiếng hay YouTuber để rồi bị bắt và để rồi lại viện cớ tương tự để được tha thứ, đúng không?”

    “..”

    Takayanagi-sensei thoạt nhìn trông có vẻ thiếu nhiệt huyết, nhưng những bài giảng của thầy ấy lại rất dễ hiểu. Tôi có thể nói rằng thầy ấy học rất nhiều và am hiểu những gì đang thịnh hành trong giới học sinh trung học, nên những câu chuyện cười của thầy rất hài hước. Nhưng đây là lần đầu tiên thầy thể hiện sự tức giận như thế này khi đã trưởng thành. Thầy là người tốt bụng, nhưng khi tức giận, thầy trở nên rất đáng sợ. Cũng giống như vậy, thầy luôn đưa ra những ví dụ dễ hiểu để truyền tải sự tức giận của mình:

    “Đây là điều mà thủ phạm sẽ phải trả giá trong suốt phần đời còn lại. Tại sao các cô các cậu lại không chịu hiểu điều đó vậy? Giáo viên chúng tôi sẽ xử lý vụ án này một cách nghiêm túc. Hãy nhớ lấy điều đó!”

    You can support the author on

    Note
    error: Content is protected !!