Web Novel
Chương 11: Nước mắt của hậu bối và tên diễn viên tàn độc
by nekkochan0x0007Chúng tôi đã có một bữa trưa vui vẻ
Súp miso thịt heo rất ngon. Đây là sự kết hợp giữa hai nền văn hóa: ẩm thực phương Tây và súp miso. Súp hành tây Gratin và súp miso thịt heo là hai loại súp được ưa chuộng nhất tại nhà hàng của chúng tôi
Bố tôi đã thêm món này vào thực đơn súp hàng ngày, hy vọng nó sẽ là phần thưởng cho một ngày ảm đạm như thứ Hai. Đó là món súp mịn với nhiều thịt, nhiều rau củ và khoai tây
“Em thích cơm trứng ốp la, hamburger và bánh mì Napolitan. Nhưng món súp miso thịt heo làm em cảm thấy đặc biệt ngon. Đó có phải là cách anh gọi là hương vị món ăn của mẹ không?”
Tôi rất vui, Ichijo-san có vẻ hài lòng
“Đây là công thức đặc biệt của bố anh. Ông ấy nấu rau củ và hành tây thật kỹ trong một cái nồi lớn với nhiều nguyên liệu, nên dù dùng súp miso với ít natri (tl: natri chắc là muối đúng không nhỉ? Tôi ngu hoá quá! À, Natri = NaCl là muối đó hả?), hương vị dịu nhẹ mà vẫn đậm đà và dễ chịu. Ngon quá phải không?”
Tôi nói với giọng điệu hơi tự hào
Khác với tôi, cha tôi được mọi người yêu mến. Ông cũng rất tích cực và tham gia bếp ăn từ thiện dành cho người vô gia cư, người già neo đơn và trẻ em nghèo, do một nhóm tình nguyện viên gần đó tổ chức. Ông ấy là một người tốt bụng, luôn tích cực tham gia tình nguyện ở những khu vực bị ảnh hưởng bởi động đất và lũ lụt lớn
Người dân địa phương gọi ông ấy là “người hùng thầm lặng” và rất yêu mến ông
Ông ấy thực sự là một người cha đáng tự hào (tl: từ này dùng để chỉ một người đã đạt được những thành tựu to lớn hoặc có những hành động dũng cảm hoặc hi sinh bản thân, nhưng không được tôn vinh và công nhận, cá nhân tớ rất tôn trọng những người như vậy, họ không màng đến lợi ích của bản thân mà sẵn lòng hi sinh vì người khác. Đó lại là một đức tính cao cả mà thời đại bây giờ khó mà tìm thấy được, vì nó rất hiếm mà)
Bố tôi đột ngột qua đời vì một cơn đau tim ở tuổi 40, khi tôi đang học lớp tám. Ông ấy đã ngã quỵ ngay giữa lúc đang nấu món súp miso thịt lợn cho một bếp ăn từ thiện. Thật sự rất giống với ông ấy (tl: câu này đang ám chỉ rằng tính cách này biểu lộ rõ con người của ông ấy, hết lòng vì công việc)
Rất nhiều người đã đến dự tang lễ của cha tôi. Một uỷ viên hội đồng thành phố của địa phương, người chia sẻ triết lý sống của cha tôi, thị trưởng của thành phố lúc bấy giờ, những khách hàng quen thuộc, các thành viên của các nhóm tình nguyện và cả những người đã từng ăn món súp miso thịt lợn tại bếp ăn từ thiện. Rất nhiều người đã đến dự. Thật buồn, nhưng gia đình tôi cũng có phần tự hào. Chúng tôi biết rằng cha tôi đã sống đúng với lý tưởng của mình và được mọi người yêu mến. Ngay cả bây giờ, anh trai tôi và mẹ tôi, những người đã tiếp quản nhà hàng, vẫn tiếp tục các hoạt động tình nguyện của cha tôi ít nhất mỗi tháng một lần. Họ cũng quan tâm đến căng tin cho trẻ em và đang cân nhắc xem có nên tham gia hay không
“Em hiểu rồi…. Em xin lỗi, em có vô tâm không?”
“Không, không phải vậy đâu. Thật ra anh rất vui vì em đã khen ngợi người cha quá cố của anh”
Cô ấy nghe tôi nói vậy rồi nói với giọng tươi tỉnh hơn một chút:
“Cảm ơn Chúa. Chắc hẳn ông ấy là một người cha tốt. Món súp miso thịt lợn này đã nói lên điều đó. Em có thể thấy ông ấy đã dành ra thời gian công sức và tỉ mỉ để làm món này”
Tôi chắc chắn Ichijo-san nấu ăn rất giỏi. Tôi đã nghĩ thế một cách chủ quan. Nếu bạn không phải là người nấu ăn thường xuyên, có lẽ bạn sẽ không thể nhận ra món súp miso này ngon đến dường nào. Nguyên liệu tuy bình thường, nhưng cách chế biến tỉ mỉ đã làm nên hương vị đặc biệt
“Anh rất vui vì em thích nó!”
“Ừm! Em cũng mừng vì mình được ăn món súp thanh tao này. Em nghĩ thế”
Tôi thấy cô ấy đã thoải mái hơn một chút. Bởi vì ý nghĩ tự tử của cô ấy dường như đã tan biến nhờ công thức của bố tôi
Tất nhiên rồi, cảm xúc của tôi cũng như vậy
Khi tôi nói điều này, tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy trong im lặng, vài giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt em
Cô ấy nói thầm:
“Em mừng vì mình đã không chết. Em mừng vì em đã còn sống”
Góc nhìn của Kondo
“Kondo-senpai, chúng ta gặp rắc rối rồi! Giáo viên của chúng em đang…”
Cậu học sinh lớp 11 đã phát tán bức ảnh vết bầm tím của Miyuki đến gặp tôi sau giờ học và khóc lóc thảm thiết
” Có chuyện gì vậy?”
“Thực ra, chúng em đang cố dạy dỗ cho Aono, kẻ đã gây ra bạo lực gia đình, một bài học…” (Trans: Bắt nạt người khác là điều hèn nhát nhất mà một người có thể làm, không biết tụi bây đã nhận ra được “bài học” đó hay chưa? Tôi thì nghĩ là chưa đâu, nhưng tốt thôi, chờ xem!)
Hai học sinh khoá dưới thú nhận đã viết những dòng chữ lăng mạ lên bàn của Aono. Họ cũng nói rằng Takayanagi, giáo viên dạy môn Lịch sử Thế giới chủ nhiệm lớp 2B, sẽ mở cuộc điều tra về sự việc
Ồ, nhanh thật đấy. Ông già khó chịu đó! Tôi cứ tưởng ông ta là một giáo viên sẽ che đậy vụ việc hoặc một điều gì đó khác…
Thôi được rồi. Nếu chuyện này vỡ lở ra thì bố tôi sẽ lo liệu. Tôi sẽ phải nói với đàn em của mình về điều đó
Tất cả chúng mày chỉ là những con tốt trên bàn cờ
“Tao hiểu rồi”, tôi lạnh lùng nói
“Đừng lạnh lùng thế, bọn em ở đây vì Senpai… Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng em sẽ bị đình chỉ hoặc đuổi học vì làm hỏng tài sản mất!”
“Vậy thì để tao hỏi chúng mày: Tao bảo chúng mày lan truyền tin tức về hành vi bạo lực gia đình của Aono hay phá hoại tài sản của trường khi nào?” (Trans: moẹ, bố này nên đi đóng phim Lật Mặt, chắc chắn sẽ đoạt giải Oscar về diễn viên xuất sắc nhất!)
“”Ể!!?””
Bọn này hình như chẳng hề nhận ra mình chỉ là quân tốt trên bàn cờ. Việc chúng nó hi sinh bản thân để bảo vệ vua là điều đương nhiên. Thật là một lũ ngu xuẩn!
“Tao chỉ muốn nói chuyện với chúng mày về vấn đề của tao thôi. Tao đang cố gắng giải quyết vấn đề của một đứa bạn học cấp 3. Chúng mày lại lan truyền nó một cách lố bịch, và cuối cùng còn phá huỷ tài sản của trường. Giờ chúng mày lại đổ lỗi cho tao? Chúng mày bị điên à?”
Chúng nó đã bị tôi bỏ rơi, người mà đáng lẽ họ phải tin tưởng, và giờ đây họ bám lấy tôi như những chú cún con
“Ôi không! Chúng ta…”
Tôi tiếp tục. Tôi ngắt lời những người đàn em sắp nói điều gì đó tương tự
“Vậy thì cứ giả vờ để bị bắt đi. Họ không có bằng chứng gì đâu. Nếu không thì chúng mày tiêu đời rồi” (Trans: lmao…. tôi chịu rồi)
Tôi cười thầm: “Lần này tôi sẽ có hai chương trình hài hước đây”