Web Novel
Chương 10: Gia đình và cuộc họp về biện pháp đối phó
by nekkochan0x0007Góc nhìn của Eiji
Mẹ tôi tất bật dọn dẹp phòng nghỉ và chào chúng tôi
Mặc dù được gọi là phòng nghỉ nhưng nó có kích thước khá rộng
Đây là một phòng trải chiếu tatami với một chiếc bàn lớn và TV. Gần đây, nhà hàng chúng tôi còn cung cấp Wi-Fi miễn phí cho khách, nên bạn có thể xem phim trên điện thoại
(tl: Cho những bạn nào chưa biết “chiếu tatami” là cái gì, thì chiếu tatami là loại chiếu mềm dùng làm vật liệu lót sàn trong truyền thống của Nhật Bản theo phong cách Washitsu (tức là phong cách các phòng của Nhật Bản). Chiếu tatami được làm theo kích thước tiêu chuẩn, chiều dài gấp đôi chiều rộng, khoảng 0.9×1.8 mét (3×6 ft) tùy theo vùng miền. Trong võ thuật, chiếu tatami được sử dụng để luyện tập trong võ đường và thi đấu. Chiếu tatami được phủ bằng một lớp vải dệt mặt ngang bằng sợi cói mềm. Chiếu tatai có bốn sợi dọc trên một sợi dọc bằng sợi gai dầu hoặc sợi cotton. Đây là hình ảnh về chiếu tatami cho các bạn dễ hình dung:

Đó là phần giải thích. Giờ thì đọc truyện tiếp nhé)
Vì mẹ tôi thích những thứ mới lạ nên nơi này rất thân thiện vì chấp nhận thanh toán điện tử (tl: Giống mobile banking đấy), phát nhạc nền trên Alaxa và cho bạn xem Natflix và YouTabe trên TV trong phòng nghỉ
Có người từng hỏi: “Tại sao lại là căn phòng kiểu Nhật? Đây là nhà hàng kiểu Tây, vậy tại sao không phải là một căn phòng kiểu Tây?” Bởi vì nằm trên chiếu tatami thoải mái hơn và dễ ngủ hơn
Tôi nghĩ căn phòng này hơi thiếu lãng mạn vì hơi ồn ào, nhưng đây là căn phòng riêng duy nhất trong nhà hàng, nên nói chuyện với Ichijo-san cũng dễ dàng. Thật lòng mà nói, tôi có thể sẽ nói những điều không muốn mẹ và anh trai mình nghe thấy
“Thư giãn đi, Ai-chan”
Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy mẹ mình gọi Ichijo-san bằng tên một cách thoải mái như thế này, nhưng tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm khi bà ấy nhanh chóng quay trở lại làm việc
Chỉ còn lại chúng tôi với tờ thực đơn và đồ uống lạnh
“Chỉ cần nhìn thấy hamburger và cơm trứng ốp la là em đã thấy vui rồi. Senpai, anh có gợi ý nào không?”
“Ồ, vậy thì bữa trưa đặc biệt này sẽ tuyệt vời lắm đây. Món chính là cơm trứng ốp la mà anh đã gợi ý, kèm theo một chiếc Hamburger mini và một miếng bánh mì Napolitan”
Đây là một bữa trưa đặc biệt do bố tôi làm. Thực đơn đầy sao này với ba món ăn được yêu thích nhất của ông. Trứng ốp la và thịt bò bít tết hamburger với sốt demi-glace đặc biệt được để qua đêm. Món Napolitan nguyên bản có nhiều sốt cà chua và xúc xích hơn. Cả hai đều được phục vụ kèm theo salad và súp, về cơ bản là những món mà khách hàng thường gọi cho bữa trưa
“Wow!”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi thấy mắt Ichijo-san sáng lên. Cô gái này trông không giống một nữ sinh trung học chút nào, hay đúng hơn, tôi thấy em ấy không phù hợp với độ tuổi của mình
Tôi tiến hành gọi món với mẹ mình rồi trở về chỗ ngồi. Tôi cảm thấy hơi choáng váng khi bị bỏ lại một mình với cô gái xinh đẹp trước mặt mình, vì thế nên tôi đã tạo ra một cái cớ bằng cách gọi món (tl: cu cậu ngại đây mà :333)
“Anh xin lỗi. Có vẻ hơi quá đáng khi mời một nữ sinh trung học”
“Không, nó thực sự rất vui vẻ. Cả nhà bố mẹ và căn hộ của em đều không hề có phòng kiểu Nhật. Thật tuyệt khi được ngồi trong phòng chiếu tatami”
Em ấy thật sự là một cô gái trẻ, thực sự đấy
“Anh rất vui khi nghe điều đó. Đây là phòng nghỉ của mẹ và anh trai của anh, nơi mà họ sẽ nghỉ ngơi hai giờ sau bữa trưa hoặc bữa tối”
“Đó là lý do tại sao nó thật ấm áp. Em chưa bao giờ có trải nghiệm đến thăm nhà của một người nào đó, vì vậy nó thật vui vẻ và sảng khoái”
“Tuy nhiên, điều đó hơi xấu hổ với anh. Bởi vì có quá nhiều màu sắc trong ngôi nhà này, như sách dạy nấu ăn của anh trai anh và TV, chỉ được sử dụng để xem các bộ phim truyền hình nước ngoài yêu thích của mẹ anh”
“Đó là một điều may mắn đấy. Em thấy ghen tị vì màu sắc của gia đình anh được phản ánh trong ngôi nhà này”
Từ những gì cô ấy nói, Ichijo-san có vẻ có một hoàn cảnh gia đình phức tạp. Thuật ngữ “nhà” không thường được sử dụng bởi học sinh trung học. Có thể em ấy sống một mình, xa cha mẹ. Nếu bạn học ở trường tư thục có nhiều hoạt động câu lạc bộ thì việc sống trong ký túc xá cách xa bố mẹ là điều bình thường, tuy nhiên trường của chúng tôi là trường công lập. Phải có lý do, nhưng tôi không dám hỏi
Bởi vì em ấy không cố gắng để hiểu rõ về tôi. Có rất nhiều cơ hội để em ấy hỏi tôi những câu hỏi trong suốt quá trình chúng tôi đi bộ từ trường đến đây. Nhưng em ấy hành động như thể em ấy không quan tâm
Tôi phải là một quý ông tốt với em ấy và không hỏi nhau những điều mà chúng tôi không muốn hỏi
Sau mười phút trò chuyện với nhau, thức ăn đã được mang ra. Vì đây là món phổ biến nhất trong thực đơn nên nó đã được mang lên ngay lập tức
“Được rồi, một bữa trưa đặc biệt cho Ai-chan. Vì Ai-chan là một khách hàng đặc biệt, nên bọn cô cung cấp trà hoặc cà phê sau bữa trưa, vì vậy hãy chọn những gì Ai-chan thích”
Món súp hôm nay là súp thịt lợn. Các món súp thay đổi hàng ngày, bao gồm potage ngô, nước súp và súp trứng. Em ấy rất may mắn vì súp thịt lợn là món súp phổ biến
“Cháu muốn uống trà, làm ơn”
Hầu hết khách hàng thường chọn cà phê. Nhưng….
“Ồ, Ai-chan. Cháu là một người thích uống trà phải không? Bác rất vui. Thật ra, bác cũng vậy”
Mẹ tôi thản nhiên và không chút phòng bị rời khỏi bữa trưa của B mà tôi đã gọi mà không nói một lời. Đó là một khoảng cách khá lớn. (tl: Bản Eng: “That’s a pretty big gap”). Nhân tiện, bữa trưa của B (tl: B’s launch theo nguyên văn bản Eng) là một set cà ri bò và bánh mì với một nhân đặc biệt bên trong. Tất nhiên, thành phần bí mật trong cà ri là nước sốt demi-glace rồi
“Cứ tự nhiên nhé. Khi nào xong cô sẽ mang trà cho cháu”
Khi mẹ tôi quay trở lại làm việc, Ichijo-san nhìn tôi. Tôi có thể nhận ra điều đó qua ánh mắt của em ấy. Em ấy như nói rằng em ấy rất nóng lòng muốn thưởng thức bữa ăn
Tôi gật đầu như ra hiệu. Em ấy vui vẻ nói “Itadakimatsu!” trước khi bắt đầu ăn
Khi em ấy cắn một miếng trứng ốp lết, từ “ngon” bất giác bật ra. Trông em ấy hạnh phúc đến nỗi khó mà tin được rằng em chính là cô gái vừa cố gắng tự tử
Khuôn mặt em ấy trông như một nữ thần. Tôi có chút biết ơn số phận đã cho tôi gặp em ấy
Góc nhìn của Takayanagi
Đột nhiên có quyết định triệu tập một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận về vụ việc của Aono, và ba chúng tôi, tôi, trưởng khoa và thầy Mitsui, đã tập trung tại phòng họp. Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng đến ngay sau đó
“Xin lỗi, tôi đến muộn một chút”
Hiệu trưởng ngồi xuống và đung đưa thân hình đồ sộ của mình. Vì phó hiệu trưởng ngồi cạnh khá gầy nên vóc dáng của ông càng trở nên nổi bật hơn. Tôi từng nghe nói rằng ông ấy là một cầu thủ bóng bầu dục nổi tiếng thời còn đi học, điều này khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên khi nghĩ đến trang phục của hiệu trưởng. Phó hiệu trưởng đã cung cấp thông tin cho trưởng khoa và hiệu trưởng, nên những thông tin cơ bản đã được chia sẻ giữa các thành viên trong nhóm chúng tôi
Hiệu trưởng mở lời ngay khi vừa ngồi xuống:
“Trước hết, Takayanagi-sensei, cảm ơn thầy đã liên lạc với tôi nhanh chóng như vậy. Tình hình thế này rất nguy hiểm và có thể trở nên tồi tệ hơn nếu chúng ta không xử lý mọi chuyện nhanh chóng. Và không gì quan trọng hơn việc xử lý những thông tin tiêu cực đã lan truyền”
Hiệu trưởng cúi đầu, thở hổn hển nhưng rất chân thành
“Không, tôi nghĩ tôi đã gặp vấn đề trong việc phát triển lớp học của mình”
Thành thật mà nói, tôi chỉ cần suy ngẫm lại. Có lẽ tôi nên tạo ra một môi trường để những học sinh như Aono-kun có thể dễ dàng tìm kiếm lời khuyên hơn. Tôi nên cân nhắc đến nguy cơ những rắc rối có thể xảy ra trong kỳ nghỉ hè và theo dõi sát sao hơn
“Là một giáo viên, chắc hẳn thầy có rất nhiều điều phải suy ngẫm. Nhưng tôi nghĩ Takayanagi-sensei đã làm hết sức mình. Ít nhất thì các giáo viên khác cũng khó có thể chia sẻ những thông tin một cách nhanh chóng và kịp thời như vậy. Thông thường, mọi người luôn quá quan tâm tới danh tiếng của mình đến nỗi họ cố gắng tự giải quyết vấn đề của mình hoặc thậm chí cố gắng che giấu chúng”
Iwai-sensei, trưởng khoa học sinh, đã rất bảo vệ tôi. Tôi rất biết ơn vì điều đó
“Iwai-sensei nói đúng đấy. Bây giờ thì hãy lo lắng cho hiện tại và tương lai hơn là quá khứ. Cậu có biết gì về Aono-kun, người đã bỏ học sớm không? Cậu ấy đã về nhà an toàn chưa?”
Thầy hiệu trưởng hỏi tôi, và thầy Mitsui đã trả lời thay tôi:
“Thầy Takayanagi-sensei đã hỏi một số học sinh về tình hình này, và tôi đã gọi điện cho phụ huynh của Aono-kun”
Thầy Mitsui đã gọi điện cho phụ huynh của Aono-kun. Sự trợ giúp này thực sự rất hữu ích. Nhờ vậy mà tôi có thể hỏi các học sinh trong suốt khoảng thời gian còn lại trong ngày
“Vì vậy?”
“Đúng thế. Trong những trường hợp thế này, hầu hết học sinh đều không muốn cha mẹ mình biết chuyện bắt nạt, nên tôi đã hỏi Aono-kun có sao không, mặc dù em ấy đã về nhà sớm vì cảm thấy không khỏe. Mẹ em ấy nghe máy và đã nói rằng em ấy vẫn ổn và đã về nhà an toàn”
Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng nghe vậy, vẻ mặt họ cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút. Bởi vì chúng tôi sẽ phải nghĩ cách ứng phó nếu có chuyện không may xảy ra
“Vậy thì tốt. Bây giờ, tôi sẽ nói cho các thầy biết chính sách cơ bản cho tương lai mà tôi đã thảo luận với thầy hiệu phó. Trước hết, hãy nghĩ đến Aono-kun. Vấn đề sẽ không thể được giải quyết nếu em ấy quyết định không đến trường hoặc bỏ học. Chúng ta phải luôn ở bên cạnh em ấy!”