You have no alerts.
    Header Background Image

    Web Novel

    Góc nhìn của Eiji

    Sau ngày sinh nhật thảm họa, tôi đã tự nhốt chính mình trong phòng để mẹ không thấy cái má sưng vù của mình. Cha tôi đã mất do cơn bạo bệnh vào ba năm trước. Hiện tại tôi sống với mẹ và anh trai. Họ rất vất vả với công việc của mình và luôn về nhà muộn, vì thế thật may mắn khi họ đã không chú ý đến tôi

    Tôi đã nhắn tin cho họ rằng tôi cảm thấy không khỏe và đang nghỉ ngơi trong phòng mình, và tôi đã khóa cửa phòng mình lại. Nhưng không lâu sau, họ về nhà và nói chuyện với tôi thông qua cánh của phòng. Cảm thấy có lỗi, tôi đã nói với họ rằng: “Có thể là cảm lạnh mùa hè. Con xin lỗi và con thấy lạnh. Con sẽ ở trên giường cho đến cuối kì nghỉ hè ạ” (tl: Cảm mùa hè là cái gì thế? Tớ chưa hiểu rõ lắm)

    Lo lắng cho tôi, họ để cháo, bánh pudding và nước uống thể thao ở cửa. Dù sao đi nữa, tôi đã ngậm chúng vào miệng mình và đi ngủ mà không nghĩ ngợi gì thêm, và kì nghỉ hè quý giá của năm học cao trung năm hai của tôi đã kết thúc

    Tôi cảm thấy bất lực và trống rỗng


    Tôi đã gặp nhiều cơn ác mộng

    Tất cả những gì tôi có thể làm là xem video trên màn hình cảnh Miyuki và Kondo-senpai đang ôm và hôn nhau đắm đuối trong khách sạn

    [Thật kinh tởm, Eiji. Em đã cố gắng đối xử tốt với cậu ta vì chúng em là bạn thuở nhỏ, nhưng cậu ta đã hiểu nhầm và thú nhận tình cảm với em]

    [Quên cái tên kì lạ đó đi. Chỉ cần nhìn anh thôi được chứ]

    [Vâng, Senpai!!]

    Sau 10 năm là bạn thưở nhỏ, tôi thậm chí còn không thể chạm vào cô ấy dù chỉ là một ngón tay. Nhưng senpai đó đã tận hưởng việc làm cho Miyuki nói những điều tồi tệ về tôi hết lần này đến lần khác

    Nó giống như một giấc mơ, nhưng tôi không khỏi cảm thấy ghê tởm. Tôi cảm thấy nhân phẩm của tôi đang bị hủy hoại. Tôi nghe thấy tiếng trái tim của tôi đang vỡ tan thành từng mảnh

    Đừng làm điều này nữa, anh xin em

    Mấy người yêu nhau làm cái gì ở khu giải trí đó vậy? Ngay cả tôi, là một thằng ngốc, cũng có thể hiệu được những cặp đôi yêu nhau làm gì ở khu giải trí đó. Cuối cùng, lí do tại sao cô ấy không tham dự ngày sinh nhật của tôi bởi vì Senpai quan trọng hơn tôi

    Tôi nghĩ rằng tôi không xứng đáng làm một người đàn ông


    Tôi đã bắt đầu một năm học mới với một cảm giác bất an khó tả. Tôi đã cố gắng hết sức để mặc áo đồng phục và đi đến trường. Thế giới dường như chuyển sang màu nâu đỏ. Quãng đường dốc đến trường giờ đây như trở thành một cực hình

    “Này, đó có phải là Aono người đã tấn công Amada-san phải không?”

    “Ôi, thật kinh tởm”

    “Thật tệ cho Amada-san. Cánh tay cô ấy bị bầm tím phải không? Người đàn ông bạo hành phụ nữ là kẻ tồi tệ nhất”

    “Cô ấy thật sự quá tốt bụng. Đó là lí do tại sao kẻ bám đuôi đó lại hiểu nhầm”

    “Tôi nghĩ chúng tôi đã là bạn bè cho đến lúc này, nhưng từ bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cậu ta nữa”

    “Ý tôi là, Kondo-senpai thật ngầu phải không? Ý tôi là, anh ấy đã dũng cảm đứng lên dạy cho kẻ bám đuôi bạo lực tồi tệ ấy và đánh đuổi hắn ta sao? Thật sự tuyệt vời”

    Mỗi khi họ thấy mặt tôi, họ lại thì thầm bàn tán sau lưng tôi. Tôi cảm thấy đau nhói trong lòng. Tôi biết. Kể từ ngày hôm đó, những người bạn của tôi đã liên lạc cho tôi nhiều lần. Chủ yếu là về tin đồn tôi bạo hành Miyuki

    Có vẻ như Kondo-senpai đang tích cực lan truyền tin đồn. Nguồn cơn của những thông tin đó luôn đến từ những chàng trai trong câu lạc bộ bóng đá…

    Tôi đã cố gắng nhiều lần khẳng định mình vô tội, nhưng họ đều không lắng nghe

    “Đó là những gì mà bọn tôi phạm hay nói”

    “Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa. Cũng đừng nói chuyện với tôi ở trường nữa”

    “Mày là thằng súc vật!!!” (tl: Bản Eng là “You suck!!!” khá nặng nề)

    Những người bạn thân thiết cùng lớp đã chặn tôi khỏi SNS (tl: SNS là viết tắt của Social Networking Service, gọi nôm na là “mạng xã hội”, như kiểu Facebook, LINE hay Messenger). Tôi đã không còn bất cứ ai ở bên cạnh tôi nữa

    Phớt lờ những ánh nhìn lạnh lùng, tôi đi đến lớp học. Nhưng đúng như dự đoán, nó giống như địa ngục. Không ai nhìn tôi lấy một cái

    Kẻ nói dối!

    Đi chết đi!

    Thằng tội phạm!

    Đừng đến trường nữa!

    Có một dòng chữ chửi rủa được viết trên bàn của tôi. Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích từ xa

    Miyuki bước vào sau đó. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau và cô ấy ngượng ngùng quay đi. Người bạn thuở nhỏ mặc áo khoác, người mà tôi đã nghĩ là thiên thần, đã trở thành ác quỷ phản bội tôi

    “Miyuki, cậu ổn chứ? Cậu có bị đau hay cảm thấy gì khác không?”

    “Thật đáng sợ phải không? Nếu cậu ta định làm gì cậu, hãy nói cho tớ biết”

    “Điều tồi tệ nhất xảy ra khi cậu nói lời chào tạm biệt và nhận lại sự giận dữ và bạo lực”

    Miyuki tiến đến chỗ ngồi và mọi người vây quanh cô. Trong mắt những người không quen biết, cô là một cô gái xinh đẹp cần được bảo vệ. Điều đó lại càng khiến cho những người xung quanh cảm thấy đồng cảm hơn

    Khốn kiếp, tại sao mọi người không tin tôi?

    Tôi không phải là kẻ bám đuôi

    Tôi đã tức giận và nắm lấy cánh tay của Miyuki với tất cả sức lực nhưng kể cả điều đó cũng chưa đủ để tạo ra vết bầm tím

    TẠI SAO, TẠI SAO, TẠI SAO!!!

    Không thể chịu đựng thêm được nữa, tôi chạy ra ngoài hành lang. Nhưng địa ngục cũng ở đó

    Kondo

    Gã cười toe toét nhìn vào vẻ mặt đau khổ của tôi. Có lẽ hắn đến để xem thử. Hắn đến, để xem kết quả của kế hoạch cô lập tôi ở trường bằng cách lợi dụng các thành viên trong câu lạc bộ bóng đá để tung tin đồn xấu về tôi

    “Này Anh Chàng Tội Phạm, anh thế nào rồi? Anh ổn không….”

    Gã này đang chế giễu tôi bằng khuôn mặt cười

    “Tại sao…. Tại sao anh lại làm điều đó?”

    “Hahaha, bởi vì nó vui. Mày đã mất cô bạn gái của mày và rồi mày mất tất cả mọi thứ. Đây chính là màn trình diễn tuyệt nhất. Đó là sai lầm khi một kẻ kì lạ như mày lại dính líu tới Miyuki. Mày nên bị đuổi học. Tao là một kẻ tâm thần thích hủy hoại cuộc sống của người khác” (tl: Hmm, không hiểu sao mấy ông như này tớ thấy khá là đáng ghét nhá)

    Kondo có mùi hơi giống thuốc lá, anh ta nhai kẹo cao su như để che giấu mùi đó

    Điều đó làm tôi khó chịu

    Đột nhiên tôi khuỵu xuống. Tôi ngã quỵ xuống và kêu lên một tiếng khe khẽ. Sau khi cảm nhận sự lạnh lẽo của hành lang, ý thức của tôi dần chìm vào bóng tối

    You can support the author on

    Note
    error: Content is protected !!